Trường Vinh, đối với tôi, đẹp nhất là tình thầy trò, là khoảng cách rất gần giữa giảng viên và sinh viên, là bóng dáng của cô giáo Dương Thị Linh ngày ngày vẫn tới lớp, truyền dạy kinh nghiệm sống bằng trách nhiệm và tâm huyết của mình, là những câu chuyện cô sẻ chia, là sự sâu sắc trong lời động viên những tổn thương đứng dậy… Chỉ một thời gian rất ngắn thôi, tôi may mắn được là học trò của cô, nhưng trong tôi và trong tâm thức của những bạn sinh viên đã được học cô là luôn có một niềm tự hào lan tỏa. Chúng tôi đều nhớ về cô như nhớ người thân yêu của mình…!
ÂN TÌNH
( Kính tặng cô giáo đáng kính - Giảng viên khoa Giáo dục )
Em đã chọn thành Vinh là điểm dừng chân
Sau một năm chông vênh trời Hà Nội
Em đã chọn trường cô đang dạy để về cội
Cho ước mơ em theo ngày tháng vẹn tròn.
Em đã chọn một điểm tựa không bao giờ cũ mòn
Đó là đôi chân của chính mình , là cái đầu biết suy nghĩ
Em chọn một lối đi vạch rõ từ lí trí
Và trái tim biết yêu thương chân thành.
Nhưng cô ơi, em trở về vẫn mang nỗi buồn sâu thẳm
Duyên lớn em gặp cô
Cô dang tay đón đỡ
Những hình hài đổ vỡ.
Kẻ lạc loài vắng mẹ vắng cha.
Kẻ khuyết tật thiếu này thiếu nọ
Kẻ hâm hâm dở dở sinh viên…
Cô vẫn tin sau ánh mắt hồn nhiên là những điều sâu kín.
Biết ơn cô!
Lòng bao dung…của một người mẹ, người thầy!
Cô bao dung những đứa trẻ không nhà
Cô thiết tha những niềm đau trong ánh mắt trò rưng rưng
Cô biết những gì chất chứa sau những nụ cười vui mừng
Cô lắng nghe tiếng lòng tất cả những sinh viên.
Em cảm ơn cô đã lau giọt nước mắt bao thế hệ,…
Trân trọng từng chút một yêu thương,
Từng chút…
Từng chút một…
Cô ơi!
Nếu có thể bao dung với người
Em sẽ bao dung như cô đã bao dung!
Nguyễn Thị Hương Giang - Lớp 57A1 khoa Sư phạm Ngữ Văn