Tác
giả: Phạm Thu Hiền – 55B Báo chí
Ở Việt Nam, mỗi độ thu về, người ta thường nhớ ngay tới mùa
thu Hà Nội với hương cốm làng Vòng mà ít ai biết rằng xứ Nghệ vào thu cũng đẹp,
cũng lôi cuốn lòng người với những nét riêng, độc đáo. Tuy chỉ là một góc nhỏ
nhưng thu ở Trường Đại học Vinh - ngôi trường với 58 tuổi đời này thực sự trẻ lại
trong màu xanh của những hàng cây, những con đường...
Khi tôi ngồi đây (tại phòng học B2101 - Trường Đại học Vinh) viết những
dòng chữ này, ngoài kia, thu đã chớm nở trên những nhành cây hao gầy dọc đường
phố Vinh. Vinh mùa này đẹp lắm, đường phố tinh sạch và không khí trong veo, nhẹ
bẫng, đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi ngai ngái, thơm thơm của cơn gió heo may
đã len lỏi trong từng ngõ ngách, ghé vào ô cửa sổ bé nhỏ của những phòng học.
Đêm qua, Vinh trở gió, gió len lỏi vào từng
khe cửa chưa khép chặt, cảm giác se lạnh đủ mạnh để khiến cô gái 22 tuổi như
tôi dâng lên những cung bậc cảm xúc lẫn lộn. Một ngày cuối tuần, Đại học Vinh vắng
lặng, tạm cất đi lớp vẻ ngoài náo nhiệt, không còn những hối hả hay ganh đua
nhau trong học tập và lao động mà thay vào đó là muôn màu của tình yêu, của nỗi
nhớ. 22 tuổi, tôi đã đi qua 22 mùa thu để trưởng thành và đôi khi đánh đổi. Bao
vị đắng, vị ngọt, vị của sự trưởng thành, của quá khứ và… của cô đơn. Thanh
xuân mà, vẫn mơ mộng nhiều lắm, tự vẽ ra nhiều viễn cảnh tương lai tươi đẹp.
Một sớm mùa thu tại Trường Đại học Vinh,
thời tiết se se lạnh, quyến rũ, nắng vàng vẫn len lỏi khắp nơi. Bầu trời trong
vắt không một mảng mây lang thang. Nó trong đến nỗi tôi tưởng chừng mỗi lần tôi
nhìn lên là thấy cả bên kia Trái Đất. Tôi yêu bầu trời mùa thu và yêu cả vạn vật
mùa thu nữa. Nhìn qua ô cửa sổ, trên nhành cây, tiếng chim thánh thót vút cao,
ngân dài, ngân mãi. Lá cây cũng sang màu. Cái thứ màu đỏ đồng của lá bàng, màu
vàng vàng của bằng lăng,... sao mà đẹp đến vậy! Mùa thu ở Đại học Vinh là khi nắng
đã bớt giòn, những cơn mưa rào đã thôi ngột ngạt nhường chỗ cho những tia nắng
nhẹ nhàng, len lỏi trong những đám mây bồng bềnh thả trôi cùng làn gió. Gió heo
may – nét đặc trưng không lẫn vào đâu được của mùa thu, không rít, không thét
gào như gió mùa Đông Bắc; không ẩm ướt như gió mùa xuân; không nóng rát như gió
mùa hạ, mà man mát, nhè nhẹ riêng biệt. Không hiểu sao tôi yêu gió heo may đến
thế! Yêu nhiều lắm! Cơn gió ấy, nó cứ thích chơi đùa cùng cành phượng tàn hoa
đang ra quả, cứ thích lùa vào tóc của thiếu nữ thanh thanh hương ngọc lan...
Mùa thu còn là mùa của nhớ nhung, mùa của
kí ức. Đã 3 năm kể từ khi xa nhà vào Đại học Vinh để học tập, cũng là 3 năm tôi
đón mùa thu xa gia đình. Tôi chợt nhớ dáng mẹ hao gầy gánh gồng cơm áo mưu
sinh, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán của cha vất vả kiếm tiền cho tôi ăn học.
Mùa thu nhắc tôi về những ngày cơ cực, không được lãng quên quá khứ của mình. Để
rồi, khi dần dần lớn lên, mùa thu lại gợi nhớ kí ức về một tình yêu non dại, những
giận hờn vu vơ, những cái nắm tay siết chặt truyền cho nhau tất cả hơi ấm, tình
yêu thương... Yêu lắm sự tinh tế, nhẹ nhàng của mùa thu.
Nhưng nào đâu mùa thu chỉ có thế! Mùa
khai trường lại về cho lòng rạo rực, sống dậy những kí ức tuổi học trò. Những
cô bé, cậu bé ríu rít theo tay mẹ đến trường trong màu áo trắng tinh khôi, xôn
xao, tíu tít tụ họp nhau kể về những trải nghiệm thú vị của mùa hè. Mùa khai
trường về, Đại học Vinh cũng tưng bừng chào đón các tân sinh viên của mọi miền
của Tổ quốc tụ họp về đây, dưới cái nắng nhè nhẹ của sắc thu...
Thu ở Vinh có gì đó khác với thu ở Hà Nội,
đậm vị hơn. Mùi hoa sữa trên từng con đường thoang thoảng gặm nhấm từng góc tâm
hồn. Không phải ngẫu nhiên mà tôi yêu mùi hoa sữa một cách nồng nàn và mãnh liệt
đến vậy. Bởi tôi bắt gặp mình trong mùi hoa sữa thơm ấy, có gì đó thân thuộc và
gần gũi. Yêu đến nỗi mà tôi nghĩ: ‘‘Nếu không còn hương hoa sữa, hẳn thu ở Vinh
sẽ không còn trọn vẹn”.
Cái khoảnh khắc giao mùa thật lạ, cứ sâu
thăm thẳm, khiến cho người ta cứ có cảm giác đang đứng trước những bờ vực của sự
thay đổi, của sự chia tay... Có khi nào là vì cái thời tiết hơi hanh hanh, chơm
chớm lạnh không nhỉ? Tôi thấy trong không trung thơm mùi hoa sữa, tự nhủ Đại học
Vinh vẫn thế, dẫu có đầy nghẹt xe, khói, bụi lúc giờ tan tầm nhưng mùi hoa sữa
vẫn không thay đổi, vẫn nhẹ nhàng mà quyến rũ.
Tôi đã tìm thấy cho riêng mình một khoảng lặng lúc giao mùa để tận hưởng
trọn vẹn những góc thu ở Đại học Vinh. Còn bạn, bạn cũng sẽ tìm cho mình một
khoảng lặng như thế để cảm nhận vẻ đẹp của mùa thu trong cái nắng, cái gió,
trong ngập tràn ánh mắt, nụ cười chứ.